Bế
tắc có khi là cảm giác đâm đầu vào một bức tường thép, xoay qua xoay
lại, bên nào, phía nào, hướng nào, nơi nào... cũng là những bức tường
thép.Những bức tường thép khép chặt lại, ngạt thở, muốn thoát ra cũng không thể được.Bế
tắc có khi là cảm giác trái tim ôm chặt tới muốn nứt toác những cảm
xúc, những ngôn từ, nhưng chúng lại không thể thoát thai ra thành lời
nói, không thể thoát ra thành âm điệu trên, lời nói tới đầu môi rồi lại
phải nuốt vào. Vì không có cách nào nói để người ta hiểu. Có chăng lời
thoát ra chỉ thành những tiếng lảm nhảm điên khùng, mình ta biết với ta.Bế
tắc có khi là lúc cười một mình vu vơ trước cảnh mặt trời tàn lụi cuối
ngày. Cười mà không biết cười cái gì. Cười ngây ngô, khẽ lắc đầu, cười
nhạt nhòa... vì đơn giản không đủ nước mắt để khóc, không đủ lý do để
khóc. Thế thì không khóc, thế thì cười vậy!
Bế tắc có khi là cảm giác đứng giữa trời đất bao la... mà vẫn ngạt thở.Với
mình, bế tắc nhất là khi không biết chính mình muốn gì, là khi không
biết phải nói ra những gì, khi không biết viết gì... Tâm tư mà dồn nén
lại trong lòng thì sẽ làm hại con người không khác gì một thứ thuốc độc.
Phải viết, phải nói. Nhưng viết gì? Nói gì???
Nói đi thì phải nói lại.Bế tắcCó khi đơn giảnChỉ là cảm giácDư thừa hoc môn
.......Bây giờ mình phải làm sao đây??? câu
hỏi đó luôn vang vọng trong tâm trí của mình,mình cứ loay hoay, cố gắng
vùng vẫy mà ko thể nào thoát ra được cuộc sống mệt mỏi mà mình đang và
đã trải qua.....
Đồng ý là cuộc sống không như là mơ và tình yêu không là thơ....nhưng
sao mình vẫn hy vọng, cố gắng tìm kiếm một cái gì đó tốt đẹp
hơn....nhưng....càng tìm kiếm càng thấy vô vọng... Và rồi mình lại có
suy nghĩ :"cái gì tới nó sẽ tới, cái gì đi nó sẽ đi,cho dù cố níu giữ
cũng không được gì"......
Bây giờ mình cứ như người mất phương hướng,không biết đi về đâu và sẽ
làm gì để tốt cho hiện tại và tương lai của mình nữa....Mình chỉ mong
sao thời gian dừng lại,đừng trôi nữa,để mình không phải mệt mỏi chạy
theo....!!!! Trong cuộc sống, có lẽ không lúc nào kinh khủng hơn cái lúc mình muốn làm một chuyện gì đó mà không thể làm được. Bế tắc... Bao nhiêu kế hoạch, bao nhiêu dự định có vẻ như không thể đạt được, khi mà mọi thứ cứ dần trở nên xa xôi. Mình đã dự trù tình huống xấu nhất, nhưng vẫn bất ngờ xuất hiện những tình huống xấu hơn nữa vào phút cuối. Vậy là, bao nhiêu dự định, tính toán, cố gắng lại trở về MO.Thật khủng khiếp khi ngày ngày phải ngồi nhìn thời gian trôi qua một cách vô bổ mà mình vẫn không thể làm được những gì mình mong muốn. Cái cảm giác muốn vùng vẫy, muốn thoát khỏi tình cảnh hiện tại nhưng cứ bị một sợi dây vô hình trói buộc lại, ngăn cản không cho mình hành động thật là bứt rứt, khó chịu. Cứ thế này thì còn hơn là bị ngồi tù nữa, bức bối quá...Thoạt nhìn thì thấy mọi việc với mình vẫn bình thường, nhưng mình vẫn cảm nhận được, bên dưới vẻ êm ả của biển là những đợt sóng ngầm dữ dội đang chờ cơ hội để nổi lên, để dậy sóng.Lại muốn nổi loạn, lại muốn bỏ đi đâu đó thật xa để có thể wên hết mọi thứ.......để có thể bỏ tất cả lại phía sau........phải cuộc sống này không có gì là tuyệt đối cả
..Con người sống với nhau cũng chỉ theo cảm tính..chứ không còn bằng tình cảm nữa..
..Luôn đòi hỏi những gì tuyệt đối và hoàn hảo nhất..Nhưng sống như vậy liệu có giả tạo quá ko?
..Không thích sống như vậy..
..Không thích sự giả dối..
..Ai cũng vậy...Bạn bè cũng vậy..tình cảm cũng vậy...
..Lòng người như con dao 2 lưỡi..lúc ngọt ngào nồng ấm..lúc nhẫn tâm đến đáng sợ..
..Cuộc sống này có nhiều điều thật lạ..Con người là loài đáng yêu và đáng sợ nhất..
..Dễ thay đổi..Hay nói dối ..Phản bội và độc ác..
..Cuối cùng thì sống để làm cái gì..Sống mà lúc nào
cũng đeo 1 cái mặt nạ..Sống mà lúc nào cũng che giấu bản chất thật của
mình..Để làm gì???
..Chán nản và mệt mỏi lắm..tất cả điều bị che lấp..Cũng chẳng biết ai mới thực sự tốt với mình..hay chỉ là bề ngoài thôi..
..Tình cảm cũng bị chi phối nhìu lắm...Đặt wá nhìu tin tưởng vào..cuối cùng thất vọng lại càng nhìu..
..Nhìu lúc lại wá ngọt ngào nồng ấm đến nỗi ko cưỡng lại được..Tại sao vậy???
..Chẳng lẽ niềm tin và cảm nhận cũng ko có sao..
..Mọi thứ điều trở nên khó khăn..Liệu có cái gọi là cơ hội ko?..hay chỉ là những ảo tưởng..
..Vật vờ như 1 cái bóng ..Vui vẻ chấp nhận hay im lặng quay lưng đi...
..Ghét lắm..Ghét phải làm 1 cái bóng..Mất hết cảm nhận ...Không biết nữa...ko biết phải làm sao..??
..Không dám lường trước hậu quả..cũng không muốn chấp nhận..
..Nhìu lúc muốn bỏ trốn..muốn bình yên ..Nhưng tình cảm lại ko cho phép như vậy..
..Đôi khi muốn nghĩ 1 cách đơn giản thôi..nhưng lời nói và hành động lại
trái ngược nhau..Kiềm nén tất cả vào bên trong..Phải ko???
..Dạo này thích Mưa..Mưa bình yên và nhẹ nhàng..Chỉ có lúc đó mới không
phải nghĩ quá nhiều..Không phải lo toan..không cảm thấy mệt mỏi....Mưa
mang những rắc rối đi thật xa..phải vậy ko?
..Sống là phải biết đối mặt..Nhưng bất lực quá..
..Có lẽ là sẽ bình yên..nhưng bình yên mà sao buồn thế..Chạy trốn..nhưng
có được ko..Không đủ dũng cảm mạnh mẽ..chỉ còn biết cười và trốn tránh
tất cả thôi..
..Sẽ có lối thoát ko..Hay chỉ là tự tạo 1 cảm giác an toàn..Hay lại giả dối đánh lừa cảm nhận of bản thân..
..Có mất ko? mất những gì...Niềm tin..
.."Cho đi có nhận lại được ko?"..chỉ có những hy vọng và ảo tưởng..xa vời quá..nhưng...sau đó... chỉ là giả dối..
..Nhẫn tâm đến mức chà đạp lên mà đối với mình là hy vọng..là yêu thương..
..Đó có phải là sự ngu ngốc ko?
..Chẳng trách ai được..Tất cả đều chỉ là do hoang tưởng..
..Qúa ngu ngốc nên ..........
..Tất cả tình cảm điều được đặt đúng chỗ of nó..Bằng cảm nhận và iu thương..
..Chính vì vậy không chấp nhận được 1 sự giả tạo nào cả..
..Liệu có thể thay đổi ko??..Đã từng nghĩ tất cả là do Mình thôi..Muốn hay ko cũng là do Chính Mình..
..Nhưng bây giờ cảm thấy ko đủ sức..Không biêt tại sao như vậy??
..Phức tạp đến mức ngột ngạt..ôm đồm..
..Như vậy có phải là quá ích kỷ ko...Tại sao trong tiềm tàn con người ta luôn muốn chiếm đoạt..sỡ hữu..Để làm gì vậy..??
..Cũng muốn vui vẻ để sống lắm nhưng cái giá of sự vui vẻ hạnh phúc thực sự quá đắt...
..Thoả hiệp hay là nhu nhược..Ích kỷ hay mềm yếu..
..Nhìn mọi thứ đơn giản thì mọi việc sẽ đơn giản hơn phải ko??
..Hay là cứ sống cho bản thân thôi..Không cần biết đến xung quanh..Không
cần biết đến người khác muốn gì và nghĩ gì,như thế ổn hơn ko?
..Thu mình lại hay mở lòng ra..
..Mất phương hướng rồi..Bế tắc thực sự..
..Thôi thì cái gì đến sẽ đến..dựa vào thời gian..Thế đi!
..Chưa bao giờ muốn buông ra cả..dù đôi khi biết như thế chẳng ít gì..Nắm giữ 1 Niềm Tin..1 sự Yêu Thương..
..Dù sẽ phải đau..phải khóc..nhưng ko bao giờ muốn đánh mất..
..Luôn trân trọng mọi thứ..Chưa bao giờ nghi ngờ..
..Gía mà có thể ....
Có đôi khi..
...đứng lặng yên giữa dòng người qua lại ... Tự dưng, chân muốn bước đi mà lòng thì lại muốn đứng yên thôi ...Có đôi khi...
... ngồi nghe 1 bài hát sao thấy giống như họ đang nói về mình ... sao lại dở dang , sao lại cay đắng quá ...Có đôi khi...
... thèm cảm giác bình yên… yên lặng trong lòng mình… nhưng không phải người ta muốn gì cũng đạt được ...Có đôi khi...
... muốn nhìn vào sự thật… nhưng lai sợ sự thật đó làm mình đau đớn ...Có đôi khi...
... nhớ tha thiết một người… rồi đau lòng vì biết chắc người đó không nhớ mình ...Có lời hứa...
...của người khác mà mình rất nhớ… nhưng biết chắc người ta sẽ không bao giờ thực hiện…Có những lúc...
... muốn khóc những giọt nước mắt hạnh phúc … nhưng nước mắt toàn chất chứa khổ đau ...Có đôi khi...
... muốn quên đi 1 người ... nhưng ko thể quên được ...Có đôi khi...
... giật mình nhìn lại ... ko còn ai ở bên ...Có đôi khi...
... nhưng ...
Sự thực là ......cuộc sống vẫn vậy .....
Sự thực là ...... cuộc sống vẫn thế .....
Sự thực là ...... tôi vẫn đau .....
Sự thực là ...... tôi vẫn buồn .....
Sự thực là ...... tôi vẫn khóc .....
Sự thực là ...... " những đêm chờ ngày mới ..." .....
Sự thực là ...... " những cơn đau vẫn ùa đến ..." .....
Sự thực là ...... vẫn mãi là sự thực .....Lại 1
ngày nữa trôi qua...vẫn là 1 ngày mưa dầm và 1 con người la cà dưới mưa
quen thuộc...muốn đưa tay hứng lấy những giọt mưa nhưng lại sợ cảm giác
se lạnh ở lòng bàn tay... thế là lại thôi..Mưa vẫn
cứ rơi, từng ngày từng ngày như vậy mà không cần biết đến cảm nhận của
người ta khi nhìn mưa rơi xuống... những nỗi buồn và những giọt nước mắt
cứ chập chờn và bất chợt vỡ òa khi mưa nhỏ giọt...ngồi lặng người trách
mưa sao rơi hoài thế...tại mưa mà buồn...tại mưa mà khóc....tại mưa cả
thôi...Vậy đến khi những ngày mưa ko còn tiếp diễn nữa...biết kiếm mưa ở đâu để đổ thừa cho những lần nước mắt rơi đây? Vậy nên...
Sẽ từ giã những ngày mưa buốt giá,từ giã những giọt nước mắt rơi 1 cách vô thứcTập cách mỉm cười với những nỗi buồn
để tự kéo bản thân mình đứng dậy những khi yếu đuối
Quay trở lại với nụ cười thường trực vì bản thân còn làm chỗ dựa cho mọi người...Chưa bao giờ muốn ở 1 mình đến như vậy
-
tôi mệt
-
tôi cần ở 1 mình
-
để tôi yên
-♥Đêm tối không gian u tốiNgoài kia.......tiếng gió vù vù rít lên từng hồi Sợ ?Sợ chứ ? Nghe như tiếng ai đang gào thét ai oánNghe như tiếng ai đang gọi hồn thảm thiết Thấy rùng mình 1 thứ ánh sáng mờ mờ , lay lắt , bé nhỏ và chỉ sáng mờ trong 1 khoảng nhỏ , nó hok có sức sống , nó hok có sự dài lâuCảm
thấy lòng mình ứ nghẹn , xót xa , nghẹt thở ....đêm nào cũng thế hình
như nỗi đau ấy đã trở thành 1 thói quen ăn mòn trong tâm trí nó .1 cảm giác tiếc nuối mơ hồ chợt dâng lên ..những dòng chữ , những hình ảnh chợt đến rồi lại chợt đi làm lòng nó thêm rối bời'bongma.love Cứ thế nó ngồiCứ thế nó im lặngCứ thế nó lắng nghe Tiếng Lòng Cứ ngỡ .....Thế mà .....Buồn ư ? ........Khóc ư ?...................KHông !à ừ Nó sẽ vuià ừ Nó sẽ hạnh fúcNiềm bâng khuângNỗi nhớ mong Sầu muộn , hư ảo như trong giấc mộng ,1 tâm hồn đau buồn , u uất Cố kìm nén cảm xúc của mình nhưng cuối cùng vấn vỡ tung ra , vẫn cứ để nó phơi raCố giấu đi tâm trạngmắt căng rarồi đột nhiên all vỡ òanước mắt rơi nhanh Nó cắn môi để nước mắt thôi hok rơi nữa'' rơi rồi ....chảy vào tai rồi ''Chẳng có gì hết ngoài cái xácChẳng có gì hết ngoài nỗi đauChẳng có gì hết ngoài nước mắt Đã bao nhiêu lần tự nhủ , tự khuyên , tự động viên '' Mạnh mẽ lên mà sống ! ''
Nhưng chẳng có gì thay đổi đc
Vẫn cái thực tại ấy
Nó cứ chất đầy , cứ dồn nén.......
Cứ thế
Cứ thế lại nhiều hơn
Cứ thế
Cứ thế lại dày thêm
.............
Mọi thứ đều thay đổi
nhưng Nó hok thể thích nghi đc
Suy nghĩ của Nó vẫn thế
mơ hồ trước đời thực
Cứ tưởng sẽ như những gì Nó tưởng tượng
Nhưng ...
Khổ lắm ....
Điều ấy .......
Chẳng thể đc như thế đâu ......
Cuộc sống là thế !
Cứ ngỡ hạnh fúc sẽ dài lâu
Thế mà fút chốc vội tan biến
Không còn ý thức về thời gian , về sự sống
của mình nữa mà nói thẳng ra là Tao chẳng cần biết . Chỉ tồn tại thôi
hok còn cảm giác mình đang sống nữa
[ Sống ] để chịu đựng [ Sống ] là để trả nợ [ Sống ] là để tồn tại [ Quên đi ] những hi vọng [ Quên đi ] quá khứ và tương lai [ Quên đi ] sự tồn tại thừa của chính mình [ Cố ] để cười [Cố ] để nghe lời [Cố] để tồn tại [ Để rồi 1 ngày ] ngã quỵ xuống
không còn 1 chút sức lực nào nữa
không muốn tồn tại thêm 1 phút nào nữa
không còn muốn fải thở nữa nên vươn xa, nhé, bay đi, người ta chạy thì mình bay,
ừk, bay thì còn xa hơn cả người ta chạy đấy.
Biết đâu rồi người ta sẽ lại chạy theo Em.Vui thì nên cười mà buồn thì nên khóc, Em nhé…...
Tưởng chừng như đã......
Quên................................................... Nhưng cuối cùng vẫnNhớ................................................... Tưởng chừng như đang Có................................................ Nhưng nhìn lại thìTay trắng..................................................... Tưởng như đang Cười..........................................................
Nhưng sự thật đangKhóc...................................................... Tưởng như đang Hạnh phúc......................................................
Nhưng thật sự đang rấtĐau............................................................. Cứ ngỡ như..Quá khứ vẫn còn sống..........................................
Nhưng thật sựĐã đánh mất lâu rồi.............................................. Cứ ngỡ như Vừa trải qua giấc mơ......Tỉnh giấc mọi chuyện sẽ khác
Nhưng đâu ngờ rằngĐó là sự thật mãi mãi ko đổi thay............. Cứ ngỡ như...Ngoài trời mưa đang khóc............................
Nhưng sự thậtMưa đang cười vào mình................................... Cứ ngỡ nhưGục ngã rồy đứng dậy...............................
Chợt nhận ra Gục ngã chỉ muốn buông xuôi......................... Cứ ngỡ nhưNgười đã quay về bên em................................
NHưng thật sựChỉ là 1 làn hơi khói...................................... Cứ ngỡ như Mình chưa từng yêu.................................
Nhưng Mình đã yêu và yêu rất nhiều..................... Cứ ngỡ nhưchưa quen biết xa lạ.............................
Nhưng sự thậtLòng chua xót nghẹn ngào..................... Vẫn cứ ngỡ ngàngTrong cuộc sống..............................
Bởi vì quanh taChẳng còn niềm tin.................... Ngỡ ngàngKhi phải quên 1 cái gì đó............................
Và....Cứ ngỡ...Như chưa từng dấu yêu...............................
Chỉ cần có một niềm tin, sẽ không bao giờ là kết thúc hay tuyệt vọng! Bế tắc hay khởi đầu - là do chính bạn!Tôi viết những dòng này
cho bạn, cho tôi và cho cả những người tôi chưa hề quen biết. Mỗi khi
đau buồn hay bế tắc, hãy nghĩ đến nhau, đến những người xung quanh, họ
vẫn luôn bên cạnh bạn, vẫn cầu mong cho bạn được tiếp thêm sức mạnh,
được bình an cả trong cuộc sống lẫn trong tâm hồn. Vì thế hãy gắng lên
để vượt qua, bạn nhé!Những thất bại, chông
gai dễ làm ta nản lòng. Nhưng hãy giữ vững niềm tin dù bạn đang phải đối
mặt với thất vọng, buồn đau. Và hãy nhớ rằng trong mỗi chúng ta luôn có
một sức mạnh tiềm ẩn. Sức mạnh đó sẽ giúp ta vượt qua giông bão cuộc
đời. Hãy sống và dám sống,
đừng để nỗi buồn và sự tuyệt vọng chôn vùi mơ ước của bạn. Không ai có
được một cuộc sống hoàn hảo cả. Sau những lần thất bại, bạn sẽ thấy mình
trưởng thành hơn. Những người từng trải, dũng cảm và yêu cuộc sống sẽ
học được cách xoa dịu vết thương nhanh hơn. Đừng bao giờ để mình bị
quật ngã trước những thất bại, mà hãy xem đó là bài học vô cùng quý
giá. Người ta không thua khi bại trận mà chỉ thua khi đầu hàng. Đôi khi
những khó khăn, trở ngại lại rất cần thiết, vì nhờ đó chúng ta sẽ mạnh
mẽ hơn. Nếu cuộc sống mà không
có một thử thách nào, chúng ta có thể trở nên yêu đuối, cả về thể xác
lẫn tinh thần. Bạn không thể hiểu được giá trị của hạnh phúc khi chưa
từng có những năm tháng bất hạnh, khổ đau. Rồi cũng chỉ khi nỗi buồn ập
tới, cô đơn trống trải, sự thiếu vắng bủa vây, bạn mới hiểu giá trị của
hạnh phúc vốn có quanh mình.Vì thế, nếu hôm qua,
hôm nay bạn muốn khóc vì một điều gì đó, vì một ai đó thì bạn cứ khóc
đi, cứ buồn đi. Để sau đó nụ cười của bạn sẽ tươi hơn, mỗi niềm vui dù
nhỏ nhoi, cũng sẽ được nâng niu... Không ai muốn nỗi buồn đau đến với
mình, nhưng nếu có nó và vượt qua được nó, bạn mới nhận ra là mình mạnh
mẽ và yêu cuộc sống này biết bao.Những lúc cảm thấy bế tắc, cần 1 bờ vai hãy chia sẻ với những người mình tin tưởng nhất bạn nhé, đừng cố gắng kìm nén, kìm nén rồi sẽ vỡ oà..........